Tình âm dương.
Trong xóm cũ mình ở, cách đây 20 năm trước. Có 1 anh chồng bị điện giật chết.
Họ vừa cưới nhau khoảng 1 năm và cô vợ sinh con vừa tròn tháng.
Hôm đó, sau khi đi làm về, anh ta đi tắm. Từ phòng tắm bước ra, cô vợ đang ru con trên võng, quay sang nói chồng bật giúp cây quạt cạnh bên chỗ chồng đứng.
Anh chồng tay đang cầm khăn lau đầu nên lấy chân bấm cái nút cây quạt.
Và … trong tích tắc … anh nằm quay đơ trước đôi mắt trợn tròn của vợ.
Rồi… sau khi cô tỉnh lại, chồng cô đã nằm trong quan tài.
Cô hỏi :
– ủa đám ma ai vậy ?
– thì chồng mày.
Cô cười cười quay sang nói vào khoảng không
– mình, họ nói anh chết òi kìa. Ngồi sờ sờ đây mà họ nói anh chết.
Rồi cô cười, đi tỉnh rụi tới ôm con qua gốc cây trước cửa nhà.
Cười đùa với con và cứ nói chuyện như có chồng bên cạnh.
Mặc kệ ai đám ma thì đám.
Rồi cứ vậy, lúc nào cô cũng sinh hoạt như có chồng bên cạnh, cười nói huyên thuyên.
Cả gia đình ai cũng sợ, mời thầy về tụng kinh rồi dán bùa khắp nhà.
Rồi cô phát điên, la hét om sòm….sao bắt chồng tui, mấy người là ai, bỏ chồng tui ra …
Rồi vật vã, đấm đá vào khoảng không rất dữ dội.
Cả nhà ôm cô lại, cho cô uống ly thuốc ông thầy đưa, cô bất tỉnh.
Tỉnh lại, cô như nhớ ra mọi việc, chạy tới ôm bàn thờ chồng gào khóc thảm thiết.
Thầy bảo đưa cô lên chùa, đâu chừng năm, cô quay về với cái đầu trọc và áo cà sa.
20 năm rồi, cô vẫn tu.
Giỗ chồng hàng năm, cô quay về, thăm mộ chồng và thăm con của mình.
Hỏi cô về chuyện cũ, cô bảo : chồng tui lúc đó không đi, quấn với vợ con mãi. Thầy gọi người đến mang anh ấy đi rồi …. nay tôi đã hiểu duyên căn, không buồn nữa.