Trung tâm gia sư Nhật Gia Minh – 0915.310.858
10 NĂM CÔ ĐƠN.
Tháng 7/1945.
Hồ Chủ Tịch : “Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng quyết giành được độc lập, giành được tự do cho Tổ Quốc”.
đêm mùa thu Miền Bắc 1945 – tiếng bom rơi, tiếng súng nổ vẫn rền vang khắp nơi.
Hoàng Tuấn – Đại đội trưởng của một đại đội thanh niên xung phong chạy như bay xuống hầm cứu thương và gọi với giọng khẩn cấp :
– Tịnh Tâm ơi ! Tịnh Tâm ơi ! Tịnh Tâm …
Cô y tá Tịnh Tâm – người vợ mới cưới được một tuần của Hoàng Tuấn đang cặm cụi băng bó vết thương cho các chiến sĩ bị thương, khi nghe tiếng chồng gọi, cô ngước mặt lên chạy lại theo phía tiếng chồng và nói
– Anh ơi, Em ở đây !
– Tâm ơi, Anh được lệnh phải hành quân ngay bây giờ, sau 15p nữa đại đội của Anh phải hành quân gấp.
– Trời ơi ! Vậy em phải làm sao ?
– Em cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ và chờ anh nhé.
Hoàng Tuấn ôm chầm lấy Tịnh Tâm thật chặt, cái ôm chứa đầy đủ tình yêu và lời thề của người lính.
Tịnh Tâm ôm ghì chồng và nước mắt chảy dài.
Hoàng Tuấn cùng đồng đội hành quân gấp trong đêm vào chiến trường.
Tịnh Tâm tiếp tục làm nhiệm vụ của một y tá cứu thương cho các chiến sĩ trên chiến trường.
9 tháng sau !
Một cô bé cất tiếng khóc chào đời trên chiến trường cùng mẹ Tịnh Tâm khi mà tiếng bom vẫn nổ từng giờ trên khắp miền Bắc.
Đó là kết quả tình yêu của cặp vợ chồng mới cưới Hoàng Tuấn và Tịnh Tâm.
Sau khi sinh con chưa đầy 2 tháng, Tịnh Tâm bất ngờ phải nhận nhiệm vụ vào Miền Nam công tác khẩn cấp.
Cô đành tạm thời giao con gái lại cho mẹ của Hoàng Tuấn chăm sóc để cùng đồng đội tiến vào Miền Nam nhận nhiệm vụ.
Miền Bắc – tiếng bom vẫn không ngừng nghỉ, kẻ thù quyết tâm đưa miền Bắc trở về thời kỳ đồ đá, chúng càn quét tất cả mọi nơi và tàn sát đồng báo Miền Bắc bằng nhiều đợt tấn công bất ngờ vào các khu vực có dân cư sinh sống.
Tịnh Tâm nhận được tin con gái và mẹ chồng đã chết trong một đợt đột kích bất ngờ của quân địch.
Cô run rẩy và ngất lịm đi khi vẫn đang cấp cứu cho một chiến sĩ vừa bị thương vì trúng đạn của quân thù mai phục.
Thời gian lặng lẽ trôi qua ……..
10 năm sau đó !
Tháng 5/1955 !
Miền Bắc đã được giải phóng, trẻ em đã bắt đầu có được những giấc ngủ bình yên không có tiếng bom rơi và đồng bào Miền Bắc bắt đầu gạt đi những giọt nước mắt đau thương để xây dựng lại quê hương.
Một chiều mùa hè trời đang nóng nực thì bất chợt đổ mưa xối xả.
Bên hiên một ngôi nhà trên đường phố Hà Nội có một người đàn ông bị mù đang ngồi dựa lưng vào một góc tường để tránh mưa, trong lòng người đàn ông có một bé gái khoảng tầm hơn 10 tuổi đang nằm ngủ.
Người đàn ông khẽ đưa tay xoa nhè nhẹ vào lưng bé gái với mục đích giúp bé ngủ ngon hơn.
Người đó chính là Hoàng Tuấn – chàng đại đội trưởng năm nào tưởng chừng đã hy sinh tại chiến trường, Anh may mắn còn sống sót sau một trận chiến với quân địch.
Hoàng Tuấn được đồng đội cứu sống nhưng trận chiến đó đã vĩnh viễn cướp đi của Anh đôi mắt và giờ đây Anh phải sống trong cảnh mù lòa.
Anh tìm về quê xưa và mẹ anh cũng chỉ kịp trao lại cho anh cô con gái bé bỏng rồi nhắm mắt ra đi sau những tháng ngày lao lực nuôi cháu.
Bầu trời bắt đầu sáng hơn …..
Mưa bắt đầu ngừng lại …….
Hoàng Tuấn khẽ lay con gái và nói :
“Lệ Giang con ơi, dậy thôi con, chúng ta lại đi tìm mẹ thôi” .
Cô bé ngoan ngoãn khẽ dạ và ngồi dậy.
Hai cha con lại tiếp tục bước đi.
Cô bé đi trước, tay cầm một chiếc lon nhựa nhỏ để xin tiền, cha cô đặt một tay lên vai cô bé và bước theo phía sau.
Vừa đi Hoàng Tuấn vừa cất giọng hát, giọng hát của anh ngọt ngào và rất du dương :
“Những đồi hoa sim tím
tím tình yêu, tím cả đợi chờ
một chiều hành quân, dừng chân bên đồi vắng
Anh thấy lòng cô đơn………………..
Giữ lại một bông hoa
để mai kia về phép
ước muốn tặng em
thay cho phút yêu thương …”Hai cha con cứ đi chầm chậm lang thang trên khắp các con phố như vậy với hy vọng tìm lại được người vợ yêu năm xưa, tìm lại được người mẹ cho con gái của anh, đó là Tịnh Tâm – cô y tá năm nào.
Lâu lâu có người qua đường vì yêu thích giọng hát của anh nên họ bỏ vào cái lon nhựa mà cô bé Lệ Giang cầm trên tay vài đồng bạc lẻ.
Trời đã tạnh hẳn mưa !
Trên các con phố người ta bắt đầu đi lại nhộn nhịp hơn, cô bé Lệ Giang dìu cha ngồi xuống trước thềm một ngôi nhà lớn và nói :
– ba ơi, ba ngồi nghỉ ở đây chút nha, con chạy đi mua bánh cho ba.
Cô bé dứt lời thì chạy nhanh sang hiệu bánh mỳ phía bên kia đường.
Hoàng Tuấn ngồi dựa lưng vào bức tường, anh thở nhẹ, bàn tay khẽ xoa xoa đôi chân cho đỡ mỏi.
Bất chợt có giọng người đàn bà vang lên
– anh Tuấn, Hoàng Tuấn, trời ơi ….
– Ai ! Ai ! … Ai gọi Tôi đó !
– Em ! Em ! Em nè …. Tịnh Tâm nè anh ơi ….
– Tịnh Tâm ! Tịnh Tâm ! Trời ơi ! Có phải em không ? Có phải là em không ? Em còn sống trên đời này sao ? ….
Hoàng Tuấn run rẩy quờ quạng tay vào tường và gắng gượng đứng dậy để tiến về phía người đàn bà.
Anh run rẩy đưa bàn tay lên gương mặt và mái tóc để xem có đúng là Tịnh Tâm của anh năm nào hay chỉ là giấc mơ !
Đúng ! Đúng ! Đúng rồi ! là Tịnh Tâm, là cô y tá năm nào mà anh yêu ….
– Trời ơi em ơi ! Tịnh Tâm ơi ! 10 năm rồi, đã 10 năm rồi anh và con đi khắp nơi tìm kiếm em mà không thấy !
– Trời ơi, Hoàng Tuấn, Anh còn sống đây sao ? Em đã nhận được giấy báo tử của Anh !?
Tại sao lại như vậy ? Tại sao ? Tại sao chứ ?! Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với em như thế này ?!Tịnh Tâm gào lên nức nở, cô chạy lại ôm chầm lấy Hoàng Tuấn và khóc như điên dại !
Hoàng Tuấn siết chặt vòng tay ôm, Anh như được hồi sinh ! đây rồi ! Tịnh Tâm đây rồi ! Cô y tá năm nào mà anh yêu đây rồi !
Bỗng có tiếng xe ô tô đỗ ngay sát bên cạnh hai người và tiếp sau là tiếng một người đàn ông :
– Em đi làm về rồi à Tâm ? sao em không vào nhà ? Anh qua trường đón con về luôn rồi đó em !
– ai vừa nói vậy Tịnh Tâm ? – Hoàng Tuấn hỏi
– ủa ! đây là ai vậy Tâm ? bà con của em ở quê lên phải không ? sao em không báo cho anh biết trước để anh đón tiếp cho chu đáo ……
Rất vui được gặp anh, Tôi là Hòa , chồng của Tâm, mời anh vào nhà chơi …Tịnh Tâm như chết lặng !
Cô đứng run rẩy, nước mắt lăn dài trên hai má và rơi xuống mặn đắng đôi môi ….
– “ba ơi ! con mua bánh về cho ba rồi nè” có tiếng nói của cô bé Lệ Giang
– Lệ Giang ! Lệ Giang …. ! Hoàng Tuấn hốt hoảng cất giọng lắp bắp.
– “Lệ Giang, Lệ Giang con ơi …. má đây con ơi” Tịnh Tâm gào lên trong nước mắt …
– ủa, ba ơi , sao cô này lại bảo là má con vậy ba ?
– Không ! Không ! Không ….. Cô ta nhầm lẫn đó con, mình đi thôi, đi thôi con ơi …. Xin lỗi đã làm phiền gia đình ….
Hoàng Tuấn run rẩy, quờ quạng, vội vã …. Anh gắng gượng lấy hết sức tàn để nắm tay Lệ Giang kéo bước đi thật nhanh ………….
Tịnh Tâm ngã quỵ xuống và gào theo trong nước mắt
– Hoàng Tuấn ! Hoàng Tuấn ! Em xin Anh ! Em xin Anh ! Lệ Giang , Lệ Giang con ơi ….
…. Xa xa phía bên kia đường, Lệ Giang vẫn cầm trên tay chiếc lon nhựa nhỏ và phía sau vẫn là giọng hát ngọt ngào nhưng đầy xót xa của Hoàng Tuấn
“Một đồi hoa sim tím
Tím tình yêu, tím cả đợi chờ
Một chiều hành quân xưa
Dừng chân bên đồi vắng
Anh nhớ về em yêu ….
Giữ lại một bông hoa
Để mai kia về phép
Ước muốn tặng em
Thay cho phút yêu thương
Dù đời nhiều mưa giông
Vẫn mong em hãy nhớ
Không quên lời hẹn thề xưa …”P/s :
Chiến Tranh đã qua đi.
Tiếng bom rơi không còn nữa.
Mùa xuân đã về.
Tổ Quốc đã thống nhất.Nhưng có lẽ …
Ở đâu đó ….
Vẫn còn ….
Những niềm đau để lại từ cuộc chiến
Những niềm đau nức nở … khôn nguôi.Hà Nội 2/2019
Ts. Nguyễn Khắc Tuấn.