Trung tâm gia sư Nhật Gia Minh – 0915.310.858
TÌNH MẸ
Mẹ bịnh nặng, được chuyển ngay vào Khoa cấp cứu của bệnh viện.
Tôi chỉ được bố giải thích là mẹ bị ốm nhẹ, mẹ phải xa tôi một thời gian.
Ngày nào tôi cũng được bố đèo vào bệnh viện thăm mẹ.
Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn tự tay vắt cam, pha sữa cho tôi uống.
Mẹ âu yếm thơm tôi và nói :
– Mẹ sẽ nhanh khỏi, con đừng lo.
Thế nhưng lúc về, tôi thấy hình như mắt mẹ đẫm lệ.
Vào thăm mẹ, tôi giật mình khi thấy mẹ xanh quá và tóc mẹ rụng từng mảng.
Tôi cứ mếu máo ăn vạ mãi nên mọi người đành phải cho tôi ở hẳn Bệnh viện với mẹ.
Một lần, trong giấc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ thổn thức :
– Anh ơi, em sắp phải đi rồi… Em chẳng tiếc gì đâu, em chỉ tiếc con em thôi…!
Ước gì em sống thêm được vài năm, không, chỉ vài tháng, hay mấy tuần nữa thôi cũng được.
Bệnh của mẹ tôi đã vào giai đoạn cuối.
Tuy mẹ cố kìm những tiếng rên rỉ nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, tôi biết mẹ đang đau đớn đến cùng cực.
Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố:
– Tôi không hiểu vì sao cô ấy có thể trụ vững lâu đến như vậy. Thứ giữ cô ấy sống đến bây giờ không phải là thuốc men nữa rồi.
Mà có lẽ… có lẽ là tình yêu thương …
Vì mẹ tôi yếu quá rồi nên mọi người không cho tôi được ở với mẹ nữa.
Một buổi tối, bỗng nhiên mẹ yêu cầu bác sĩ cho tôi được ngủ cùng mẹ.
Buổi tối ấy, suốt đời tôi không quên được.
Mẹ tôi lại xinh đẹp như ngày xưa, da mẹ hồng hào, mắt mẹ sáng long lanh.
Trên khuôn mặt mẹ không còn những nét đau đớn nữa.
Mẹ không nói gì cả, mẹ chỉ cười tươi như hoa và ôm tôi vào lòng, thật chặt.
Tôi sung sướng áp đầu vào mái tóc thơm ngát của mẹ và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét và tiếng chân người chạy cuống cuồng.
Tôi mở choàng mắt ra.
Mẹ tôi vẫn nằm yên trên giường, miệng thoáng một nụ cười mãn nguyện.
Bố tôi quỳ phục bên mẹ, thân hình cứng đờ như tượng đá.
Tôi gào lên gọi mẹ, rồi gọi bố.
Nhưng không ai trả lời …
Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu :
– Tội nghiệp ! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên …!