Trung Tâm Gia Sư Nhật Gia Minh – 0915.310.858
MẸ ƠI, CON XIN LỖI MẸ
“Hôm nay 29 tết rồi…” – Mẹ tôi ngồi bên khung cửa sổ nói một mình.
Tôi nghe mà thắt ruột, nghe mà ứa nước mắt thương mẹ, thương đến thắt tim…
Mẹ tôi sang Australia định cư với tôi đã 10 năm.
Ngày mẹ mới sang, tôi thầm mừng, thế là hết những ngày mẹ phải lam lũ với ruộng vườn, chợ búa, hết những tháng chạp mưa phùn lạnh giá, mẹ tất bật lo toan chờ tết, hết những đêm giao thừa, mẹ thẫn thờ thương nhớ đứa con gái xa quê nghìn dặm …
Thế nhưng, mọi chuyện đâu đơn giản như tôi nghĩ.
Năm đầu tiên ăn tết ở xứ người, mẹ tôi nhớ quê đến thẫn thờ.
Đêm 30 mẹ thức thâu đêm, ba ngày tết mắt mẹ đỏ hoe, thâm quầng.
Năm thứ hai, mẹ biết tết không về được, mẹ đã vội vàng trồng mấy luống hoa vạn thọ quanh nhà – mẹ nói để có chút hương hoa quê hương cho ngày tết đỡ lạnh lẽo.
Khi mùa Noel đi qua, mẹ moi hết tiền dành dụm được tất bật sắm sửa quà cáp lỉnh kỉnh gửi về quê.
Mẹ nói không về Việt Nam được thì cũng phải có chút gì gửi về làm mâm cỗ cúng ông bà, tết mà …
Những ngày giáp tết, ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại về quê, hỏi thăm dãy mồ mả cho ông bà thế nào, nhắc cậu dì lặt lá mai để gốc mai ra hoa kịp tết, ở quê tết đến có ai cần gì mẹ gửi…
Rồi chiều 30, mẹ ra luống hoa vạn thọ ngồi một mình, ngơ ngẩn, mắt rưng rưng…
Thương mẹ quá, năm thứ ba, tôi cố gắng lo cho mẹ về quê ăn tết, nhưng lại không mua được chuyến bay đi thẳng Việt Nam cho mẹ mà phải quá cảnh ở Philippin.
Ngặt nỗi, mẹ tôi người nhà quê chân chất, một chữ tiếng Anh không biết, đừng nói đến chuyện làm giấy tờ rắc rối.
Biết chuyện, mẹ tôi nói, không sao mẹ đi được, về đâu chứ về quê có khó mấy mẹ cũng đi được.
Nghe mẹ nói nhưng tôi vẫn không thể yên lòng. Từ lúc tôi đặt vé bay cho đến lúc đi, ngày nào mẹ cũng bóc tờ lịch từ sáng sớm rồi nhẩm tính từng ngày.
Ngày tiễn mẹ đi, tôi phì cười khi thấy mẹ diện áo dài.
Đến sân bay, tôi ôm mẹ khóc khi bất ngờ nhìn thấy mẹ lôi từ trong giỏ ra một tấm bìa cứng có ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tôi là người Việt Nam, xin hãy giúp đỡ chỉ đường cho tôi về quê”.
Chỉ sau vài phút, đã có năm, sáu người Việt Nam đến bên cạnh mẹ, vui vẻ làm người dẫn đường.
Mẹ kể, chuyến đi ấy khá vất vả, phải nằm cả đêm ở sân bay Philippin chờ chuyến bay chuyển tiếp.
Nhưng vui lắm, tà áo dài của mẹ lại hóa ra hay, nó như một tín hiệu để những người Việt Nam tìm đến, chẳng phân biệt Bắc Trung Nam.
Họ xúm xít bên nhau ríu rít chuyện trò thâu đêm.
Sau chuyến đi ấy, dù khó khăn mấy, năm nào tôi cũng cố gắng lo cho mẹ về quê ăn tết.
Nhưng năm nay tôi lại không lo được.
Mùa giáng sinh đi qua, mẹ moi hết tiền dành dụm cả năm ra để đi mua sắm quà cáp gửi về quê.
Trước khi đi mẹ hỏi tôi: “Tết này mẹ không về quê, về Việt Nam mình được hả con “.
Tôi im lặng, mẹ quay lưng đi, kéo vạt áo lên.
Mắt tôi cay xè, tim tôi thắt lại…
Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ …