Mất Tiền … !
Tôi đến thăm người bạn.
Do ở phòng khách, cậu em đang loay hoay dán phết gì đó với cái khung ảnh nên hai chúng tôi sang tấm phản bên cạnh uống trà.
Lâu lâu được ngồi xếp bằng nhâm nhi cốc trà, chuyện trò cùng bạn thân thiết, kể cũng là một cái thú.
Đã gần giờ cơm, tôi cáo biệt.
Chưa ra khỏi nhà thì bỗng nghe tiếng bà chủ la hoảng :
“500.000 đồng tao vừa để ở đây đâu rồi ?”.
Mọi người chưng hửng.
” Đứa nào lấy” Có ai lạ vào đây !
Trời đất quỷ thần ơi !
Tiền của tao là tiền đau xương mỏi thịt chứ có phải đi ăn cướp của ai đâu, rõ ràng tao để trên cái bàn này mà”.
Trong lúc mọi người nhốn nháo, ồn ào, thì từ sau bếp, vợ của bạn tôi hớt hải chạy ra.
Sau một lúc nghe ngóng, chị nói :
” tiền của mẹ àh ? Con cất đây rồi”.
Chị vừa vỗ vỗ vào cái túi vừa lên giọng trách móc ” Tiền bạc mà mẹ cứ để lung tung”.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng từ sau khung ảnh treo trên tường, tờ giấy bạc 500.000 đồng rơi xuống.
Bà chủ nhà chồm tới ” Đúng rồi tờ 500.000 đồng của tao đây mà”.
Hóa ra do cậu em để khung ảnh trên bàn, khi giở khung lên, tờ giấy bạc dính vào phía sau.
Cậu quay sang nói nhỏ với chị :
” Thế mà chị nói chị cất 500.000 đồng của mẹ ?”.
” Thì phải nói vậy chứ biết sao em, thà mất tiền còn hơn mất niềm tin về nhau”.