Trung Tâm Gia Sư Nhật Gia Minh – 0915.310.858
GÁNH HÀNG RONG CỦA MẸ
Sau khi chị hai tôi mất, vài năm sau căn bệnh của mẹ ngày một đỡ dần. Mẹ bắt đầu nhận ra chúng tôi.Thi thoảng còn cùng chúng tôi nấu nướng, giặt đồ. Nhờ vậy, bố cũng ít uống rượu hơn và tập trung vào việc đồng áng. Cuộc sống gia đình vì thế cũng đỡ cực hơn một chút.
Khi đã tạm ổn định, gia đình tôi tiếp tục đón em gái út chào đời. Mẹ tôi sinh em nhà chẳng có gì ăn, chỉ có rau ngót ngoài vườn nấu canh với muối. Lâu lâu thì có quả trứng luộc cho mẹ ăn. Mỗi khi mẹ ăn, cô em áp út cứ ngồi nhìn vì đói và thèm nên mẹ lại chia cho em ăn cùng.
Thành ra mẹ ăn cũng chẳng được là bao, cơm thì độn ngô, sắn nhiều, cơm trắng chỉ có rất ít dưới đáy nồi chúng tôi lấy cho mẹ một ít và một ít cho cô em áp út. Còn mấy bố con chúng tôi chỉ ăn sắn, ngô độn, canh rau hái ngoài vườn, nhiều hôm hết gạo cả nhà tôi chỉ có một nắm gạo nấu cháo rau má để ăn.
Khi em tôi được 5 – 6 tháng, mẹ bắt đầu đỡ nhiều, tỉnh táo hơn, ngoài làm đồng, mẹ đi chợ mua cá khô, rau củ…mang vào làng bán. Sáng sớm, mẹ sẽ xuống chợ cách nhà 7-8 km, có khi là chợ xa hơn, 9 -10 km, mua lại của những người ở chợ. Xong xuôi, mẹ gánh bộ về làng để chiều đi bán.
Dù trời nắng hay mưa, mẹ vẫn gánh hai thúng đầy hàng trên vai, nặng trĩu. Chiếc đòn gánh oằn cong xuống hệt như tấm lưng mẹ đang oằn lên giữa cuộc sống khốn khó này. Về nhà, mẹ chỉ kịp ăn vội, cho em tôi bú rồi lại tranh thủ giờ trưa họ ở nhà, gánh hàng đi đến làng trên xóm dưới để bán, đổi ngô, khoai sắn. Lúc đi, mẹ gánh hai thúng hàng nặng, lúc về, mẹ lại gánh hai thúng ngô, khoai, sắn…họ đổi lấy hàng.
Đôi vai mẹ chai sạn vì gánh quá nhiều. Cuộc đời lam lũ của mẹ cứ theo đó mà trôi đi, biết bao mùa mưa nắng, đôi vai gầy guộc, ánh mắt buồn xa xăm của mẹ mãi dõi theo chúng tôi trên những chặng đường. Nhiều hôm, trời mưa như trút, chị em tôi chỉ biết đóng chặt cửa nghe từng cơn gió rít và ngóng mẹ trở về. Mưa tạnh, bóng mẹ liêu xiêu như không còn vững nữa nhưng tôi vẫn thấy trong ánh mắt của mẹ ánh lên niềm vui và an tâm khi nhìn thấy chúng tôi.
Có một lần, mẹ đi bán hàng về, tôi nhìn thấy ống quần của mẹ đẫm ướt. Tôi hỏi mẹ: Chân mẹ bị sao thế? Mẹ tôi bảo lúc vào nhà người ta đổi hàng bị chó cắn. Nhưng chắc không sao đâu, tôi vội kéo ống quần của mẹ lên xem. Máu me be bét, vết cắn toác một miếng thịt nhìn thấy gân trắng. Tôi ôm chân mẹ tôi mà khóc nức nở, vậy mà mẹ tôi không hề kêu la gì. Còn bảo với tôi không sao đâu mẹ rửa xà phòng rồi.Tôi vội vàng đi lấy thuốc lào đắp và buộc chân cho mẹ mà trong tim đau nhói vì thương mẹ.
Ngày tháng trôi qua, gánh hàng rong của mẹ cũng vừa đủ tiền mua gạo và thi thoảng có chút thức ăn cho chúng tôi. Thường thì, chúng tôi ăn những đồ mẹ tôi không bán được mang về. Hôm thì mớ rau héo quoắt, quả cà chua đã nhũn, con cá khô gãy nát. Vậy mà chúng tôi đã thấy sang lắm rồi, mặc dù nếu mẹ bán ế chúng tôi cũng rất buồn. Nhưng cũng muốn lâu lâu được ăn con cá khô để cải thiện. Gánh hàng của mẹ cứ thế, đi khắp thôn xóm, làng trên xóm dưới, vừa đi vừa rao đến cháy họng.
Trong cuộc sống, không có tình yêu nào đẹp đẽ và lớn lao hơn tình mẫu tử. Đó là một tình yêu vô điều kiện, không đòi hỏi, không toan tính hay lọc lừa và không vì bất cứ một mục đích nào cả mà nó chỉ đơn giản xuất phát từ tình sâu thẳm đáy lòng với tình thương vô tận.
Với tình thương vô bờ dành cho con, người mẹ luôn cam chịu hy sinh hết mình vì còn cái cho dù bản thân có trải qua bao nhiêu đau khổ cùng cực vẫn luôn dành chơi con những điều tốt đẹp nhất, hy sinh một đời vì con.Vì vậy chúng ta phải gìn giữ, trân trọng, yêu thương mẹ nhiều hơn những gì ta có để mẹ mẫi mãi được an vui.
Có một người phụ nữ luôn nói dối con đó là mẹ. Nói nối mẹ không mệt, mẹ không đói, mẹ ăn rồi…Chỉ vì thương con, vì yêu con vô điều kiện. Dù mẹ chúng ta là người như thế nào cũng luôn là người yêu thương chúng ta vô điều kiện. Nên điều hạnh phúc cho ai còn mẹ, hãy luôn dành cho mẹ tình cảm thiêng liêng nhất.